Tue Nguyen

thơ Tuệ Nguyên

Tình như sóng vỗ

  Ta lên núi,
học làm Tiên nhẫn nhục,
mặc thói đời
nhân ngã với thị, phi!
Mây có hẹn,
mà quên về cũng được;
Gió có lay,
trăng nghiêng ngã hề chi!

Ta về biển,
học dã tràng xe cát,
mặc chuyện đời,
Đùa cợt với hư vô!
Biển mênh mông,
đâu ngại bước tang hồ,
Đùa với sóng,
chút tình xao cũng đẹp!

Ta về biển,
học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ,
Trắng xóa cõi hư vô,…!
Ta về biển,
học tình yêu của sóng,
Chạm vào bờ,
làm mây trắng bay đi…! 

Tuệ Nguyên

thơ Phổ Đồng

Xin chào tất cả

Ngày qua ta đã chết
Tuổi ấu thơ vô phiền
Ngày nay ta đang chết
Tuổi tráng niên vui phiền.

Ngày mai ta sẽ chết
Biết khi nao hiện về
Phát sinh duyên không đủ
Hơi thở thôi ra về!

Chuyện đời xin để lại
Lợi danh cùng xác thân
Thầy tổ cha cùng mẹ
Bạn bè và người thân.

Cỗ áo quan nến thắp
Hai hàng khóc rưng rưng
Tiếng mõ chuông đồng vọng
Muôn năm mộng giấc nồng.

Huyệt sâu ba tấc đất
Hay thiêu thân cuối cùng
Muôn đời  nơi an nghỉ
Ngày qua, chợt ngàn trùng.

Ta xin chào tất cả
Hạt bụi của ta ơi
Nghìn năm bay lãng đãng
Trăm năm hết một đời.

Vô thường lay bóng xế
Cô đơn lay phận buồn
Nay ta lay giấc mộng
Mộng-thật trả về không.

Lầu đầu như lần cuối
Bước lãng du không cùng
Thiên thu mơ còn đọng
Bên thềm hạt bụi rơi.

 

Theo dấu chim bay

Xưa nếu biết cuộc đời là cõi tạm
Thì lối về đã theo dấu chân nai
Người cứ tưởng ta bà là cõi thật
Nên nghìn đời vẫn theo dấu chim bay.

Sầu hiu hắt hai bờ loan nắng vỡ
Mộng trần gian và hiện thật đâu rồi?
Giờ ngoảnh lại bóng nhòa quên mất dấu
Bước tiếp theo nghe quờ quạng bồi hồi!

Việc quá khứ chỉ bày qua ký ức
Nuối tiếc nhiều và ray rức khôn nguôi
Hiện tại hạnh phúc đan xen ít ỏi
Khổ đau nhiều, hận tủi lại càng tăng.

Tương lai chưa đến mù mờ nào biết
Thả đường dài quanh quẩn mỏi gót chân
Một trăm năm bay vèo theo giọt nắng
Chờ trăng già mơ hỏi tuổi trăng non!

Sỏi lăng mòn tuổi buồn lên lá thắm
Rừng vẫn xanh đá dựng bóng trăng qua
Suối róc rách chở trăng về bến cũ
Nước xa nguồn về cội lạnh dòng ca.

Mây bóng lay gió về mưa chớm động
Tàn thu, đông nghe lạnh tủi đá buồn
Sầu ly biệt hắt hiu bờ nắng vọng
Én cựa mình ngơ ngác động xuân phong.

Rồi một sớm tàn xuân qua lửa hạ
Đào mai buồn ủ rũ bóng chiều dâng
Nụ có biếc tuổi xanh, vàng chuyển dịch
Lại  một đời xê dịch nỗi bâng khuâng.

Vì vô thường luôn luôn là biến dịch
Nên vô thường luôn hiện hữu như Không
Bờ quá khứ tương lai thành không tưởng
Niềm bâng khuâng chợt sáng dõi chân đi.

thơ Từ Niệm

Giấc ngủ bên sông

Trăng vẫn sáng
giữa khung trời ảo mộng
Tiếng chuông khuya
từng giọt vọng bên sông
Trên bến vắng
con đò nghiêng giấc ngủ
Thả muộn phiền
theo gió dạt mênh mông.

 

Trên đồi ánh dương lên

Trên đồi ánh dương lên
Dưới đồi hoa cỏ ngủ
Sương trắng trôi bồng bềnh
Bên thềm hoa khế nở.

Trên đồi ánh dương lên
Dưới đồi dòng suối thở
Trong hồ hoa sen nở
Hương ướp những vần thơ.

Trên đồi ánh dương lên
Gió sớm lay trúc vàng
Hoa mưng buông suối tóc
Bên hồ bóng thu sang.

Trên đồi ánh dương lên
Trên giàn hoa mướp nở
Bướm vàng đôi cánh vỗ
Giỡn đùa ánh dương lên.

___________

[Tập san Nghiên cứu Phật học, số 9]

Share.

3 Comments

  1. Giác Huệ on

    Cho hỏi tác giả Tuệ Nguyên đã có tập thơ nào xuất bản tại Việt Nam chưa ạ?

    • Tuệ Nguyên là bút danh của Hòa thượng Thích Thái Hòa, trú trì chùa Phước Duyên, Huế. Thầy có xuất bản nhiều tập thơ như: Như dấu chim bay; Đường mây; Tình như sóng vỗ; Trường ca cho em; Sương đọng ven trời;…

      • Giác Huệ on

        Mình cám ơn nhé, thật sự khi đọc thơ của thầy rất hay, và có lẽ cái hay này nó cũng từ một phần không biết gì về tác giả.
        Nam mô A Di Đà Phật

Leave A Reply

Exit mobile version