VĂN HÓA
Mạn Đà La là phương tiện tu tập, hành trì của Phật giáo Tây Tạng, là tác phẩm nghệ thuật cao độ, có tính đối xứng, cân bằng, tuyệt đối chính xác.
Hơn hai mươi năm qua, Hải Ấn ni tự đằm thắm trong nắng sớm chiều sương, lá cờ và những dây cờ năm màu luôn phất phới bay trong gió, tiếng chuông chùa vang vọng cả một vùng.
Chú Dược Sư là thần chú chữa lành, chú Đại bi là thể nhập năng lực cứu khổ của Đức Quán Thế Âm.
Xuân về cho người người hạnh ngộ, những buồn đau hóa thành chuyện cũ, lòng người tựa lá bồ đề, từ bi và vững chãi.
Tháng Chạp cố quận vào xuân, cả năm bận rộn vẫn còn nhớ ngày dẫy mả, tự dưng nhớ ông bà tổ tiên, đời từng đời tiếp nối.
Tự hiểu, một khi ánh xuân chợt hiện, ngàn hoa sẽ rộ nở đón chào mùa lộc mới.
Hạnh phúc gia đình là nhân tố quan trọng để xây dựng nên một xã hội tốt đẹp. Vì thế việc “Phật hóa gia đình” là việc làm hết sức cần thiết.
Trong nguồn pháp lạc vô biên của mùa tự tứ, Hội đồng Giáo phẩm Trung ương Viện Tăng thống GHPGVNTN kính nguyện: THẬP PHƯƠNG BẠC-GIÀ-PHẠM NHẤT LỘ NIẾT BÀN MÔN”.
Giáo lý Phật giáo tuyên bố rằng công ơn cha mẹ có sự cao quý không gì sánh được và người con không bao giờ có thể đền đáp hết công ơn đó trong suốt cuộc đời của mình.
Tháng bảy lại về, những người con Phật khắp nơi nao nao chuẩn bị cho mùa hội hiếu. Không biết tự bao giờ nhưng lễ Vu Lan đã ăn sâu vào tâm khảm của mọi người con Việt.
Những ngày bước qua đầu tháng 7 Âm lịch, tháng của mùa Lễ Vu Lan, mùa của những tình thương, sự hiếu hạnh và lòng từ bi trong mỗi con người được lan tỏa, chia sẻ đến nhau đầy thành tâm và kính trọng.
Tựa đề trên tôi lấy từ tập thơ Những điệp khúc cho dương cầm của thầy Tuệ Sỹ. Bản tiếng Pháp do bà Dominique de Miscault dịch.
Khởi đầu câu chuyện về Mẹ, phải viết về lúc nào và về nơi đâu để cho đúng. Bởi vì khi nói về Mẹ, nghĩ về Mẹ thì nó rộng lớn quá. Nó vĩ đại quá.
Nhận thức về công ơn, cảm nhận về tình thương của cha mẹ như thế, con biết con cần phải sống như thế nào để không phụ lòng cha mẹ.