Những tưởng là thôi, là buông bỏ với những truân chuyên ràng buộc khi ánh tà dương của đời sống nghiêng bóng về tây, nhưng bởi còn vương nhiều hệ lụy với trần thế khi ngoảnh trông con đường đã đi qua mà không khỏi nghe lòng rung động. Phải chăng là giải lụa hồng, có chăng con nước ngược dòng hôm nay. Phải chăng nỗi nhớ làm say. Theo con đò nhỏ buồn thay hỡi người!
Đêm qua, mới 9 giờ mà trời như đứng lại thật sâu tưởng như buông màu tang chế. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ nhìn qua khung kính để thấy mặt hồ im thở. Nước hồ phẳng lặng vừa đủ để phản chiếu từng chân dung ngày tháng cũ. Nơi mà tôi bước những bước dài trong vườn LAM đầy hoa mộng. Tôi đang mang kỷ niệm đi về để tìm lại cánh Hoa LAM của một thưở địa đàng nay đã vắng xa. Cái tình màu LAM nghe gần trong gang tất, từ Los Angeles lên San Francisco chạy về san Diego xuống Quận Cam qua tận Denver rồi ghé đến Seatle vùng mưa lũ mà sao dường như không biên giới. Gió ngàn vang vọng lời kinh xa bay, vọng từ Linh Thứu như lời thiết tha mẹ hiền. Nghe lời kinh xưa bỗng thấy thương thương màu áo… Ôi về đâu một Thuyền Vỵ giang cánh vững vàng như Hải Âu nhưng cũng nhẹ nhàng chim Oanh của núi đồi Cựu Kim Sơn một thủa. Ôi còn đâu một Tâm Phùng miền Trung Mỹ vừa đủ cho áo Lam thương mến nhớ nhung. Cũng xa rồi dường như đi vào quên lãng một Nguyên Hiền Nguyễn Tứ Đại miền nam California mà nụ cườ bao dung che chở cho đàn em còn in dấu ở những trại trường một thưở. Ngồi đây trong đêm tôi nghe vang vọng bài ca cuối lửa hôm nao của ba thập niên trước để cảm nhận thịt da gờn gợn khi kỷ niệm trở gót lui về…
… Một góc nắng, một cơn mưa ngắn đổ xuống sân chùa khiến tôi không thể nào quên cái ngất ngưỡng cao của Nguyên An Tôn Thất Thái Gia Đình Hướng Thiện ngày thành lập đơn vị 1980. Là trại sinh xuất sắc của Anoma Ni Liên 1982. Với từng bước vững chắc anh dấn thân vào sinh hoạt với tổ chức linh động và năng nổ. Anh đã mang hành trang đem vui cứu khổ như những Huynh Trưởng đồng lứa khác và vẫn đặc biệt của Áo Lam thưở đó là quên luôn cái “NGÔ chỉ biết, “Tha nhân Dị Độ”… Hình ảnh một Thiện Tánh Lý Văn Hùng, một Nguyên Đào Ngô Diễm Quỳnh và những trại trường vỡ òa tiếng reo vui trong thân tình áo Lam tạo được ngay khi tàn trại về đơn vị… là những khắc ghi sâu đậm. Sự đến chậm nhưng để lại được chứng từ cho tổ chức thì hẳn chúng ta không thể nào để mờ phai được hình ảnh của một Quảng Pháp Trần Minh Triết luôn ưu tư và là gạch nối cho những rạn nức manh nha nảy mầm.
Kể sao cho tròn cho hết của hàng trăm áo Lam đã dựng xây nên tổ chức trên toàn quốc Hoa Kỳ nói chung và miền nam California nói riêng. Đêm nay tôi viết vội những cảm nghĩ nầy khi trí óc tôi đang “vân du theo từng hơi thở”. Tôi vẫn mang nỗi âu lo theo tôi trong vài năm tháng gần đây khi có cơ hội đến sinh hoạt với Áo Lam, dường như cái tình Lam có chút cách ngăn nào đó của hai người nhìn nhau qua hàng dậu cho dù là bước chung trên cây cầu ván dẫn đưa trên một lối về…
Đêm vẫn ngủ vùi và đêm chưa trở giấc. Có kẻ Áo Lam theo đêm mà bước những bước đi “tự mãn” qua những thành quả gieo trồng… Tôi ước mong ánh mai sẽ đỗ về soi đường để người Áo lam quên được từ ngữ NGÃ MẠN để biết đi những bước của người Áo lam xưa cũ làm lý tưởng cho thuyền đời như châm ngôn hằng có.
Tôi đốt cây nến lung linh và thắp nén nhang thơm mùi trầm gỗ quế ngước nhìn tượng ảnh Đức Từ Phụ độ lượng xin ngài phù hộ độ trì cho mái nhà Lam được có lại được tình Lam đúng nghĩa cũ của năm tháng hình thành. Đêm vẫn là đêm chưa tàn. Có lẽ tôi sẽ ngồi viết lại giòng sử vừa sang trang…