Ngày tháng trôi hoài đâu biết dừng
Vạn pháp luân chuyển mãi như sông
Tuôn chảy khôn xiết bao vui buồn
Rồi ra bọt bóng nước mông lung
Quay lại mới hay lòng thư thái
Kho trời sẵn có chẳng đầy vơi
Năm qua tháng tới không ngăn ngại
Sương lạnh trăng khuya vẫn tỏa ngời
“Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mặt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Chớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai”
Khánh Hoàng
Plano _ January 08, 2004
Lời: Thi kệ của thiền sư Mãn Giác (1052-1096; đời nhà Lý, Việt Nam)
Nhạc & Lời phụ: Khánh Hoàng
Ca sĩ: Nhã Phương
Hòa âm: Thái Bảo Lộc