Hát giữa trời quên lãng
Gió lặng cỏ mỉm cười
Em qua vườn xưa ấy
Nhặt trái tim tôi rơi
Trái tim là lá biếc
Thổn thức dưới chân đời.
Hãy về thôi em ạ!
Lễ Phật sớm mai hồng
Lũ chim còn mệt lả
Bỗng hát khúc tình không
Chuông chùa thành chuỗi ngọc
Choàng lên kiếp phiêu bồng.
Hát giữa trời quên lãng
Tôi, tơ sợi ngàn năm
Giăng trong lòng ngày vắng
Em, vẫn mãi nhọc nhằn
Đong cho đầy lệ mặn.
Lệ ấy, niệm Quán Âm
Rửa sạch vết thương lòng.
Nhân khổ đau, ai gọi
Là diệu vợi khúc tình?
Hãy hỏi rừng tĩnh lặng
Có bao dấu thu đông
Có bao sương chiều đọng?
Xin gởi lại cho rừng.
Hãy về thôi em ạ!
Lễ Phật sớm mai hồng
Hát lên lời từ tạ
Những miền nhớ mênh mông…!
Biết bao khờ dại cũ
Trả lại cát sông Hằng.
PHÁP HIỀN CƯ SĨ
Tặng K
(Cảm hứng khi đọc Neuer Prhling của H. Heine)
ảnh: Chùa Tảo Sách, Hà Nội