Thoát vòng tục lụy
Ngủ đi một giấc ngủ ngoan
Bỏ đi những mộng võ vàng ngày xưa
Tạt vào một nhánh gió mưa
Để cho hoa nở, chẳng thừa mang đi
Buồn than chẳng có ích gì
Mỉm cười một thoáng dục ly, mất còn
Buộc vào một mớ nỉ non
Bỏ ra những mớ héo hon lụy phiền
Một đời sinh tử tịch nhiên
Trả vay, vay trả mấy miền thiên thu
Chuông chiều lặng tiếng công phu
Pháp âm rửa sạch mê mù thế gian
Tâm này bất động khinh an
Huyễn như cuộc mộng bên tràng hoa tiên
Trường thiên xa lắm cũng liền
Nửa đời kham nhẫn, nương miền chân như
Tỉnh thức
Người đời nhặt lấy chút hư danh
Đánh đổi phân chia tưởng ngọt lành
Ai cũng tranh nhau phần lượm nhặt
Rồi ngả nghiêng cười cuộc quẩn quanh
Người đời thường tựa lẫn vô nhau
Lạc thú hồng hoang giữa rượu đào
Nào hay sau đó là gai góc
Trượt ngã giật mình biết chiêm bao
Một hố sâu kia chứa lợi danh
Một hố sâu kia chứa quyền hành
Người vô minh ngã vào bể ấy
Để rồi chao đảo bởi tưởi tanh
Người cũng thịt da, cũng máu xương
Phủ lớp ngoài kia đẹp lạ thường
Hết nợ trần gian về cát bụi
Một nắm tro tàn ngẫm xót thương
Phúc bất trùng lai, họa vô song
Một đời trôi dạt giữa đục trong
Mong cầu điên đảo vòng danh – sắc
Chẳng biết thân tan, lạc giữa dòng
Nhấc lên một gánh nặng trần ai
Để rồi lặn ngụp ngỡ thiên thai
Đùa vui, trí trá đời mộng mị
Đâu hay lạc giữa giấc mộng dài
Người bỏ xuống đây đời mỏi mệt
Chân về trong bước lặng an nhiên
Ngày vui đâu kể nghìn năm nữa
Nhẹ gánh nương về chốn núi thiêng.
Về với Phật!
Con lặng lẽ về nơi tỉnh thức
Ngồi lặng im bên mái Chùa xưa
Nghe hương khói thâm trầm sâu lắng
Nhẹ như không, đời chẳng dư thừa
Tách trà ấm trên tay thoang thoảng
Một thời Kinh mộc mạc liễu tri
Trong cánh gió sương chiều u ảm
Cỏ vô ưu giữa chốn tư nghì
Thương thân xác trong vòng lục đạo
Trôi lăn trăm nghìn kiếp luân hồi
Qua mấy bận nương nhờ cõi tạm
Đã về đây tìm bóng mây trôi
Trên sân vắng lũ chim nhặt thóc
Người nhìn theo bầy sẻ mỉm cười
Dẫu đời có ba đào chuyển động
Vẫn an nhiên, Phật ở đây thôi!
Phật tử An Tường Anh
Võ Đào Phương Trâm