Đời nhà Đường xưa có
Vị thiền sư Ô Sào
Rất am tường Phật pháp
Có phong thái tiêu dao
Ngài là người tính khí
Sống không theo thói thường
Cất chòi ngồi đọc sách
Ở trên một cây tùng
Thời đó Bạch Cư Dị
Ngoài thi phú lừng danh
Còn được vua phong chức
Quan hình bộ thị lang
Một hôm quan ngồi kiệu
Viếng phong cảnh đó đây
Đi ngang núi Tần Vọng
Thấy sư ngồi trên cây
Quan vốn đã không thích
Những kẻ tu lánh đời
Bèn lập tức xuống kiệu
Hỏi như mắng mấy lời
Thầy kia sao kỳ quái
Leo lên cây mà ngồi
Bộ không thấy nguy hiểm
Ngã xuống chết như chơi
Sư Ô Sào cười nói
Chỗ tôi ngồi an toàn
Chỗ nguy hiểm thực sự
Là chỗ ngồi của quan
Bạch Cư Dị tự nhủ
Mình địa vị quan cao
Nghĩ thiền sư đùa cợt
Giận hỏi nguy chỗ nào
Sư đáp nguy ở chỗ
Quan thay vua trị dân
Vua thương thì dân ghét
Chưa kể đám quần thần
Trong bọn họ đâu thiếu
Kẻ dèm pha tị hiềm
Ngồi trên lưỡi thiên hạ
Quan dễ gì sống yên
Bạch Cư Dị cảm phục
Nghĩ sao đổi đề tài
Xin thầy nói đại ý
Giáo pháp Phật Như Lai
Sư đọc một bài kệ [1]
Với ý đơn giản rằng
Hãy làm thiện tránh ác
Và tự thanh lọc tâm
Bạch Cư Dị phê phán
Điều thầy vừa nói ra
Ai mà chẳng nói được
Cả đứa trẻ lên ba
Ngài Ô Sào cười nói
Đứa trẻ nói dễ dàng
Ông già tám mươi tuổi
Chắc đã làm được không
Bạch Cư Dị im lặng
Từ giã sư vái chào
Sau này họ thường gặp
Bàn luận pháp thâm sâu
Bắc Phong
Thơ phóng tác theo một truyện thiền Phật Giáo.
__________
[1] “Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo”
“Các điều ác chớ làm
Các điều lành vâng giữ
Tự thanh lọc ý mình
Đó là lời Phật dạy”