57 bài Haiku của Taneda Santōka
(種田 山頭火; Chủng Điền Sơn Đầu Hoả)
Ngụm rượu sa kê
khi vừa nuốt xuống
nghe sao nặng nề!
*
Mưa mùa đông rơi
kẻ say này vẫn
còn chưa lìa đời.
*
Vào một hồi lâu
chung quanh tôi vẫn
núi xanh một mầu.
*
Bốn bề lặng thinh
một bầy muỗi đói
đốt khắp thân mình.
*
Uống đến say mèm
rồi tôi ngủ với
những con dế mèn!
*
Gió qua rặng thông
sớm hôm đều có
tiếng chuông đại hồng.
*
Đàn bà, đàn ông
và những chiếc bóng
múa ca trên đồng.
*
Một miền cỏ xanh
tôi quay trở lại
trên đôi chân trần.
*
Nghỉ ngơi bên đường
trên bàn chân mỏi
một con chuồn chuồn.
*
Ho mãi không ngừng
chẳng người nào để
vỗ vào tấm lưng.
*
Trên mình tăng nhơn
những bông cỏ vướng
tấm y đã sờn.
*
Mưa đá đầy trời
rơi cả vào chiếc
bát sắt của tôi.
*
Chiếc nón Kasa
phải chăng mưa cũng
bắt đầu thấm qua.
*
Bình bát của tôi
nhận về tất cả
những chiếc lá rơi.
*
Cả tiếng mưa rơi
đến hôm nay cũng
trở nên già rồi.
*
Những chiếc lá say
rung rinh trước gió
rồi rời khỏi cây.
*
Dưới rặng thông xanh
cả người và ngựa
đều ăn ngon lành.
*
Một con diệc xanh
khi tôi đổ bệnh
mon men lại gần.
*
Bữa trưa tới rồi
những gì tôi có
là nước mà thôi.
*
Cùng tiếng nước reo
trên đường về đến
quê nhà thân yêu.
*
Ngay cả năm nay
trong đêm Trừ Tịch
mưa và tuyết bay.
*
Lá mùa thu bay
vào trong chiếc bát
và lòng bàn tay.
*
Nước đã cạn khô
lòng sông trơ đáy
tôi đi qua bờ.
*
Hừng hực mặt trời
giữa trưa đứng bóng
một chiếc lá rơi.
*
Thức giữa đêm sâu
và tôi cảm thấy
trăng trên đỉnh đầu.
*
Nghe tiếng nước thôi
đủ khiến lòng tôi
tĩnh lặng!
*
Núi đồi lặng thinh
tôi cởi chiếc nón
ở trên đầu mình.
*
Trên nón Kasa
thình lình rụng xuống
một bông hoa trà.
*
Chỉ lối này thôi
nhưng tuyết xuân đã
phủ lên cả rồi.
*
Ánh sáng mặt trời
hắt lại từ chiếc
đầu trọc của tôi.
*
Con chuồn chuồn say
đậu trên tảng đá
nhìn giấc mơ ngày.
*
Bốn bề hư vô
tôi đưa tay bẻ
một cành cây khô.
*
Phong thư tới rồi
sớm thôi trái chín
trên cành sẽ rơi.
*
Chẳng hy vọng gì
nhưng tôi vẫn phải
tiếp tục bước đi.
*
Dòng nước ngọt lành
chảy tràn lên cả
đôi bờ cỏ xanh.
*
Sóng lúc gần, lúc xa
còn bao lâu nữa vậy
cuộc đời này của ta.
*
Dưới trăng sáng lung linh
món quà người gửi đến
là bát gạo trắng tinh.
*
Tôi duỗi đôi chân gầy
về phía có ánh nắng
của mặt trời đằng tây.
*
Tin tức vừa đến nơi
dẫu tốt hay là xấu
tuyết giữa trời vẫn rơi.
*
Để lại xứ Trung Hoa
chân và tay bị cắt
lính Nhật trở về nhà.
*
Ồn ả những âm thanh
của chiếc còi báo động
hồng đỏ tươi trên cành.
*
Thêm lần nữa hôm nay
không phong thư nào tới
chỉ bướm vàng tung bay.
*
Quấn tấm khăn quanh mình
bây giờ tôi quả thực
là một gã ăn xin.
*
Trên đường ngày hôm nay
chỉ toàn là lau sậy
và đinh hương nở đầy.
*
Con chó bị xích rồi
chẳng thể làm gì được
ngoài việc sủa liên hồi.
*
Dải hoa trắng tinh khôi
mọc từ trong núi thẳm
đến chiếc bàn của tôi.
*
Này núi đồi kia ơi
chẳng còn gặp lại nữa
biến mất cuối chân trời.
*
Cất bước nhẹ nhàng thôi
để chuồn chuồn trên nón
được nghỉ ngơi một hồi.
*
Bầu trời lúc cuối ngày
nếu có đôi chén rượu
sẽ tuyệt vời lắm thay!
*
Sáng lên giữa bầu trời
đám lá hồng mơn mỡn
tôi vẫn chưa lìa đời.
*
Giữa cái chết, và cuộc đời
chỉ là hoa tuyết
nhẹ nhàng rơi!
*
Phút giây tôi lìa đời
cỏ trên đất vẫn mọc
mưa giữa trời vẫn rơi.
*
Chẳng có gì của tôi
răng cũng đà rụng hết
cô đơn trên cõi đời.
*
Tôi là kẻ du hành
chiếc bóng kia đổ xuống
trên một làn nước xanh.
*
Tiểu ra dòng máu tươi
còn bao lâu tôi sẽ
tồn tại trên cõi đời?
*
Chầm chậm, chầm chậm thôi
mùa thu rơi từng mảnh
năm cuối đời của tôi.
*
Tim tôi mệt lắm rồi
nhưng núi kia, biển nọ
vẫn xanh tươi, rạng ngời…
_______________
Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh trong tác phẩm Santoka: Grass and Tree Cairn by Taneda Santôka. Translations by Hiroaki Sato; illustrations by Stephen Addiss, Winchester, Va.: Red Moon Press, 2002. Nguyên tác thơ của nhà thơ người Nhật Taneda Santōka (種田 山頭火; Chủng Điền Sơn Đầu Hoả).