DIỄN VĂN CỦA ĐẠI BIỂU TĂNG GIÀ TRUNG VIỆT
đọc trong dịp lễ truyền giới ở Nam Việt
ngày 16-7 năm Tân Mão
Kính Bạch liệt vị Hòa Thượng,
Kính thưa toàn thể Đại chúng.
Nhân danh Hòa Thượng Pháp Chủ và Giáo Hội Tăng già Trung Việt, tôi vào đây để dự lễ truyền giới này, và kính chuyển lên quí Ngài lời thăm viếng, cầu chúc quí Ngài chúng sinh dễ độ. Chúng tôi lấy làm vui mừng mà trịnh trọng dự lễ truyền giới này, bởi vì đối với Tăng già, không có gì hệ trọng cho bằng việc thọ giới nữa. Đời người xuất gia khi thọ giới là đã chia đôi đời mình ra, quay dòng sống của mình vào dòng pháp tánh của chư Phật. Hôm qua là con người, hôm nay, sau khi ba phen kiết ma, liệt vị đã trở thành Tỷ kheo, trở thành Bồ tát. Nhờ tịnh giới, liệt vị đã trở thành bậc Tăng già chúng trung tôn, thì cái nhiệm vụ giữ gìn tịnh giới để hoằng dương chánh pháp cũng đã đặt nặng trên vai quí vị.
Từ lâu Giáo Hội Tăng già và tín đồ Cư sĩ ở Trung Việt luôn luôn hướng về quê hương đất tổ miền Nam này, mong được thấy cái khí tượng thạnh vượng như ngày xưa. Sự mong mỏi ấy đã được thật hiện, nhờ oai đức Tam Bảo hướng dẫn sức cố gắng của quí vị hòa hợp với lòng thành của các Đạo hữu ở miền Nam này. Giáo Hội Tăng già đã chỉnh lý, Phật học viên đã tập hợp lại, hội Phật học đã thành lập và đang phát triển mạnh mẽ, trong triều dương phục hưng thạnh vượng đó, ngôi Pháp Chủ cũng đã được thôi tôn, thật nỗi hoan hỷ không biết nói sao cho cùng được. Khuynh tận tất cả lòng thành, chúng tôi cầu nguyện Tam Bảo từ bi gia hộ cho Phật giáo chúng ta ở miền Nam đây được duy trì kiên cố và phát triển mạnh cả bề rộng và nhất là bề sâu.
Kinh bạch liệt vị,
Phong trào Phật Giáo Thống Nhất đã lan rộng và đang lan rộng. Phật Giáo Việt Nam thống nhất, Phật Giáo Thế Giới thống nhất, sinh trưởng trong phong trào thống nhất đó, Phật Giáo Nam Việt dâng lên với tất cả khả năng hy hữu. Nhưng ở đâu và bất cứ công việc gì của Phật Giáo cũng đều do Tăng già chủ động và hướng dẫn. Là trưởng tử của đức Từ Phụ, Tăng già chúng ta phải trịnh trọng nhận thức và gánh vác nhiệm vụ ấy. Sự thành hay bại của Phật pháp bất cứ ở đâu hay vì nguyên nhân gì, Tăng già chúng ta phải tự chịu trách nhiệm cả.
Địa vị của Tăng già là địa vị chủ động trong Phật Giáo, trách nhiệm của Tăng già là phải đại Phật tuyên dương, phải làm sao cho chánh pháp được tồn tại và truyền bá ra để lợi lạc nhân quần, nói tóm, trách nhiệm Tăng già chúng ta là phải trú trì chánh pháp. Trên vai đè nặng trách nhiệm ấy, lại ngồi vào ghế chủ động trong Phật giáo, Tăng già chúng ta phải đặc biệt chú ý đến việc điêu luyện tư cách và điêu luyện trí huệ.
Điêu luyện tư cách thì Tăng già phải giữ giới, điêu luyện trí huệ thì Tăng già phải tu học. Đức Phật đã dạy giới luật còn thì chánh pháp còn, vậy không giữ giới thì hẳn không giữ chánh pháp cho tồn tại được. Còn tu học để điêu luyện trí huệ thì Tăng già lại càng phải chú trọng, một khi Tăng già biết nhận định cái tư cách của mình là làm nhân thiên nhãn mục, làm mắt sáng cho trời cho người.
Chúng tôi thấy có một vài vị Tăng già phân chia một cách vô lý rằng vị này là pháp sư, vị kia là giảng sư. Phân chia như thế, tự nhiên họ thấy họ không cần lo tu học, trong khi đó, họ vẫn là vị Tăng già. Thật là tai hại và sai lầm. Đã là Tăng già thì vị nào cũng phải là pháp sư, phải là giảng sư hết, nghĩa là vị nào cũng phải biết đem giáo lý giảng giải cho hậu học và tín đồ. Đã là Tăng già thì vị nào cũng phải học hiểu và hoằng dương Phật pháp. Như danh nghĩa Tăng già, Tăng già không thể không làm cho được như thế.
Tăng già phải có giới và có tuệ mới thành Tăng già, mới trú trì và hoằng dương chánh pháp, việc đó đã được thật tế xác nhận rõ ràng. Và trong cái nhiệm vụ trú trì hoằng dương chánh pháp, gương cao của cổ đức sẽ dìu dắt, nâng đỡ cho Tăng già chúng ta nhiều.
Thường đề Bồ tát vì cầu học chánh pháp mà quên ngày đêm, quên nắng mưa, quên cả vũ trụ cả thân tâm. Đạo an Pháp sư đem đồ chúng vào núi khai khẩn, tự thực kỳ lực để duy trì chánh pháp trong đời loạn; chiến cổ đánh thấu ngưỡng cửa mà Ngài vẫn ngồi san định kinh A Hàm. Ngài Bách Trượng ngày nào không làm thì không ăn. Ngài Trúc Pháp Hộ chết trong khi đang cầm viết phiên dịch kinh luận. Ngài La Thập nhẫn nhục cái không ai nhẫn nổi để được dịch kinh hoằng pháp. Ngài Linh Biên đi học kinh Hoa Nghiêm đến nỗi chân rã hết thịt và mẻ đến xương. Ngài Đạo Sinh bị đuổi vào rừng cũng vẫn sắp đi lại để diễn giảng. Ấy đó là những vì sao chiếu soi cho Tăng già chúng ta trong đường hoằng dương chánh pháp. Ngài Đạo Giai không chịu nói dối dù để được khỏi tù. Ngài Tịnh Yết mổ bụng ôm tim mà chết khi thấy chánh pháp hủy diệt mà mình không duy trì được. Ngài Huệ Viễn cải lại với Ngụy Võ và chống với tất cả những kẻ bất lương để giữ gìn chánh pháp. Gần đây, đại đức Ký Thuyền chết cho phong trào tân vận động của Phật giáo Trung Hoa, Đại sư Thái Hư chết trong khi đang cầm bút thảo dự án triệu tập Hội Liên Hiệp Phật Giáo Thế Giới. Đó là tất cả những gì vì đạo của người xưa bắt buộc Tăng già phải biết đến và suy nghĩ, để mà thi hành cái nhiệm vụ của mình: hy sinh để bảo vệ chánh pháp.
Đức Thế Tôn có dạy: Ta vì chánh pháp mà đem thân làm chỗ ngồi chỗ nằm cho pháp sư… Ta không tham cầu hạn cuộc, hằng vì mọi người bình đẳng thuyết pháp. Thuyết pháp cho một người thế nào thì thuyết pháp cho nhiều người cũng y như thế. Ta thuyết pháp đến cả lúc đi đứng nằm ngồi, không bao giờ chán mệt. Các vị Bồ tát cũng nói: vì chánh pháp không vì tánh mạng.
Đức Phật và các vị Bồ tát mà còn như vậy huống chi Tăng Già chúng ta.
Kinh bạch liệt vị,
Cái tinh thần cao quý nhất của Tăng già cao quí hơn cả sự sống nữa, là soi sáng cho nhau. Giáo Hội Tăng Già chúng ta trong khi mỗi người gánh vác nhiệm vụ ở mỗi nơi, nhưng chúng ta vẫn soi sáng cho nhau, hướng dẫn nhau trên đường đạo hạnh và trong gánh vác nhiệm vụ. Cao Pháp sư có nói: đừng ham danh lợi, đừng nài gian lao, dè dặt như đi trên dao sắc, lo sợ như bước trên gươm bén, có thế mới truyền đặng tiếp tục huệ mạng của Phật được. Lời ấy tất cả Tăng già chúng ta phải cùng nhau khắc cốt minh tâm, luôn luôn nhắc nhở cho nhau.
Hôm nay tôi đến đây với quí vị là đồng hình tướng xuất gia, đồng tâm hành Tăng già mà đến, chứ không phải đến với tư cách một người Trung đến xứ Nam. Chúng tôi với quí vị hiện giờ đây, đồng là Tăng già, đồng như nhau trong một sắc phục và chí nguyện. Tất cả chúng ta, trên thì lãnh đạo, dưới thì thi hành, chúng ta nguyện cố gắng giữ giới và tu học để hoằng dương chánh pháp, giữ vững lấy nền Phật giáo thống nhất cho cùng thời gian vĩnh viễn trường thọ. Đức Thế Tôn đang nhìn chúng ta một cách hiền từ, mong mỏi, và khuyến khích, toàn thể tín đồ đang hướng về chúng ta với tất cả cầu chúc hy vọng, chúng ta phải cố gắng thế nào cho xứng đáng địa vị chúng trung tôn của Tăng già.
Cuối cùng, tôi nhân danh Tăng già và Tín đồ miền Trung, kính chúc liệt vị Hòa Thượng pháp thể thường lạc để làm thành trì cho chánh pháp, chúng tôi cầu nguyện Giáo hội Tăng già miền Nam y luật an trú, phát triển cho xứng đáng cái trách nhiệm đích tử của đức Thế Tôn. Nhìn đến tiền đồ của Phật giáo và ngó đến nội bộ Tăng già chúng ta lòng chúng tôi bi hỷ giao tập, kính mong quí vị cùng chúng tôi, chúng ta phải cố gắng để làm tròn nhiệm vụ của mình.
Nhân tiện, chúng tôi lại chuyển đến toàn thể Đạo hữu ở đây, cái đạo tình hồng hậu và lòng hy vọng tha thiết của chúng tôi, nguyện cùng nhau người chống kẻ đỡ, người đắp kẻ xây, làm cho LÂU ĐÀI CHÁNH PHÁP cao, to, mạnh, vững, rực rỡ đẹp đẽ y như chân lý vô thượng của Chánh pháp.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT.