Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    Facebook X (Twitter) Instagram Pinterest YouTube
    • Mục đích & Chủ trương
    • Tác giả
    • Liên lạc
    Facebook X (Twitter) Instagram YouTube
    Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    • PHẬT HỌC
      • Đức Phật
        • Thánh đản
        • Thành đạo
      • Phật học phổ thông
      • Nghiên cứu
      • Giảng luận
      • Pháp thoại
      • Ứng dụng
      • Trích dẫn Phật pháp
    • KINH – LUẬT – LUẬN
      • Kinh
        • Giới thiệu kinh
        • Giảng giải
      • Luật
        • Luật học
      • Luận
    • PHẬT GIÁO VIỆT NAM
      • Lịch sử
      • Nhân vật
        • Chư Tôn đức
        • Cư sĩ hữu công
        • Tiểu sử
      • Sự kiện
      • Tưởng niệm
    • CHUYÊN ĐỀ
      • Dân tộc
      • Giáo dục
      • Khoa học
      • Xã hội
      • Triết học
      • Biên khảo
      • Phật giáo thế giới
      • Nhìn ra thế giới
      • Chuyên mục khác
    • TUỔI TRẺ
      • Đời sống
      • Hành trang
      • Gia đình Phật tử
    • VĂN HÓA
      • Xuân Vạn Hạnh
      • Quán Thế Âm
      • Kiết hạ
      • Vu Lan
      • Nghi lễ – Phong tục
      • Mỹ thuật – Kiến trúc
      • Âm nhạc
    • VĂN HỌC
      • Văn
      • Thơ
      • Truyện
      • Tùy bút
      • Phê bình
      • Giới thiệu – Điểm sách
    • PHẬT SỰ
      • Tin tức
    • THƯ VIỆN
      • Báo chí
        • Kỷ yếu
        • Tạp chí
        • Tập san
      • Sách
      • Tham luận
      • Luận văn
      • Tư liệu
      • Media
        • Audio – MP3
        • Video Clips
      • Hình ảnh
    • NGOẠI VĂN
      • General Buddhist Studies
      • Buddhism with Youth
      • Buddhist Education
      • Buddhist History
      • Buddhist Culture
      • Buddhist Literature
      • Buddhist Sociology
    Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    Trang chủ » Phiêu Bồng: Đọc thơ Thái Tú Hạp
    Văn

    Phiêu Bồng: Đọc thơ Thái Tú Hạp

    30/05/20215 Mins Read
    huedep
    Share
    Facebook Twitter LinkedIn Pinterest Email

    Đọc bài nào của ông cũng thấy từ ngữ Phật giáo, hoặc tư tưởng Phật giáo phảng phất đàng sau. Những thuật ngữ Phật giáo tràn vào thơ ông một cách tự nhiên chứ không gượng ép như một số thi gia Phật giáo thời nay. Cũng những từ ngữ ấy, nhưng trong thơ ông có khi lại mang ý nghĩa khác, và rất sinh động: Bồ-tát, hoa-nghiêm, thiền, vô thường, hóa thân, trầm luân, hằng sa, trang kinh, đại hồng chung, sắc-không, chân không, nghiệp, vọng niệm, sát na v.v… Cho nên, người đọc dễ đi đến nhận xét rằng thơ ông là thơ đạo, hoặc thơ thiền. Nói vậy thì oan cho ông lắm! Những người ngán đọc thơ đạo sẽ lánh xa không chịu đọc thơ ông, như thế thì quá uổng phí! Thực ra, thơ ông chẳng phải là thi kệ ngộ đạo, chứng đạo gì của thiền sư như có người từng phát biểu. Ông không làm thi kệ hay thơ thiền, thơ đạo chi cả. Thơ ông là thơ tình, có nhuốm chút mùi Thiền. Và tình yêu của ông là thứ tình yêu rất bình yên, trọn vẹn, tràn đầy, hiền lành, không đắm đuối say mê, không lãng mạn ướt át gì lắm đâu! Tình yêu của một người thành công từ đầu đến cuối. Không cố gắng gì nhiều, dù là cố gắng để chiếm hữu hay cố gắng để bảo tồn. Tình yêu đó đã được thăng hoa bởi cái nhìn rất sáng, rất sâu của một nghệ sĩ trăn trở với cơn đau của cuộc phù sinh, đồng thời vói tay tìm kiếm con đường giải thoát.

    thai tu hap
    Nhà thơ Thái Tú Hạp

    Chỗ đặc dị của Thái Tú Hạp là làm thơ tình, mà nghe rất ư là “thiền”; hoặc có thể nói ngược lại, làm thơ nghe có vẻ “thiền” nhưng rất ư là tình. Ðừng mong đọc thơ ông mà ngộ ra lý thiền sâu thẳm nào đó. Sự thức ngộ chỉ đến với kinh nghiệm riêng của ông, vào một khoảnh khắc bất chợt nào đó. Và cái bất chợt ấy lặp đi lặp lại nhiều lần trong đời ông, thể hiện bằng nhiều cách diễn đạt trong thơ ông. Những khoảnh khắc bất chợt thức ngộ ấy, ai lại chẳng từng trải qua ít nhất một vài lần trong đời, nhưng dàn trải ra được bằng thơ tình-thiền như Thái Tú Hạp thì rất hiếm.

    Thơ ông như một gạch nối giữa Thiền và Tình. Những người mê Thiền, cũng sẽ thích đọc; những người say Tình, cũng thích nốt. Cái gạch nối ấy không đẩy người ta vào vòm trời giải thoát; nhưng cũng chẳng níu kéo người ta đắm vào tục lụy. Nó ở lưng chừng giữa sống-chết, đạo-đời. Nó là những bước chân lững thững, bất định, đi qua đi lại, đi tới đi lui, bờ nào cũng muốn đến. Mà đến thì chỉ đến cái mé, không chịu vào bờ. Hoặc đến ngay cửa ngõ, rồi tần ngần, rồi đắn đo, rồi lưỡng lự… rồi quay đi. Cứ như thế, thơ ông là chuyến đò xuôi ngược giữa hai bờ thiền và tình.

    Nếu một lúc nào đó, bạn buồn vì tình, bạn nên đọc thơ Thái Tú Hạp; hoặc vui vì tình, bạn cũng nên đọc thơ Thái Tú Hạp; hoặc bỗng nhiên cảm thấy lòng mình rỗng khô, nên đọc thơ Thái Tú Hạp; hoặc cảm thấy lòng mình sung mãn những xúc cảm, nên đọc thơ Thái Tú Hạp.

    Thơ Thái Tú Hạp có thể đẩy, hoặc gợi hứng cho bạn hướng về phía bên kia của thực tại.

    [box type=”shadow” align=”” class=”” width=””]

    Tác giả phụ bản

    Thơ THÁI TÚ HẠP

    (xin trích ba bài giới thiệu độc giả)

    Chợt ngộ

    Em cười như nụ hoa
    Trong mai tâm Bồ-tát
    Tiếng chuông đời thoảng qua
    Phù vân chim hót lá

    Tiền kiếp nào gặp nhau
    Hạt sương đầu cánh gió
    Ngẩn ngơ hồn thương đau
    Khi nụ tình vừa chớm

    Ngàn mây trắng bay qua
    Tiếng kinh khuya vọng lại
    Ngõ trúc chiều chia xa
    Đầu non vừng trăng khuyết

    Sớm mai nào chợt ngộ
    Tâm ta tưởng là hoa
    Trong sắc màu giả tưởng
    Có không nào trong ta.

    Thanh tịnh khúc

    Mai ta về giữa non cao
    Xé mây làm áo lụa đào cho em
    Nghiệp từ mấy thuở trần duyên
    Nắng thanh xuân đậu ngoài hiên ta bà
    Đưa nhau dạo giữa ngân hà
    Bỏ nhân gian lại chốn tà huy câm
    Mai sau tình vỡ hư không
    Có nghe tiếng hót tiền thân chim ngàn
    Từ trong thiên cổ tri âm
    Tiễn nhau xuống núi cưu mang kiếp sầu

    Mai về khép cánh biển dâu
    Giở trang vô tự trắng nhòa sắc không
    Chờ nhau dưới cội vô thường
    Soi tâm tư hiện một vừng trăng xưa

    Mê hoặc trầm hương

    Thả mây cuối phố em qua
    Vừng trăng trên tóc quỳnh hoa chỗ nằm
    Lược là vô tận hỏi thăm
    Hương bồ kết nở trăm năm môi cười
    Hoa cam hoa bưởi ngậm ngùi
    Đã xa cố quận một đời viễn phương
    Bao giờ trầm ngát rừng hương
    Quế cay nồng tỏa suối nguồn thảnh thơi
    Ta về hát giữa lệ rơi
    Đại hồng chung điểm một thời xuân xưa.

    [/box]

    [Tập san Pháp Luân số 4, PL 2548]

    Phiêu Bồng Tập san Pháp Luân Thái Tú Hạp
    Share. Facebook Twitter Pinterest LinkedIn Tumblr Email
    Previous ArticleHoàng Xuân Hào: Luận án Tiến sĩ ‘Phật Giáo Và Chánh Trị Việt Nam Ngày Nay’
    Next Article Hướng Thiên: Ý nghĩa của an cư

    Bài viết liên quan

    Bùi Giáng viết về thơ Tuệ Sỹ

    03/10/2023

    Hoàng Quốc Bảo: Đêm sâu Tuệ Sỹ

    02/10/2023

    Phạm Công Thiện: Hai vị Thiền sư

    02/10/2023
    Add A Comment

    Leave A Reply Cancel Reply

    Bài mới

    Bùi Giáng viết về thơ Tuệ Sỹ

    03/10/2023

    HT Thích Tuệ Sỹ: Triết học về tánh Không

    03/10/2023

    Hoàng Quốc Bảo: Đêm sâu Tuệ Sỹ

    02/10/2023

    Phạm Công Thiện: Hai vị Thiền sư

    02/10/2023

    Huỳnh Kim Quang: Đọc thơ tù chữ Hán của Thầy Tuệ Sỹ

    02/10/2023

    Tuệ Hạnh: Ân tình Pháp Hội

    02/10/2023

    Nguyệt san Chánh Pháp số 143 | tháng 10.2023

    02/10/2023

    Vĩnh Hảo: Bắt đầu từ bước chân

    02/10/2023

    Nguyên Đạo Văn Công Tuấn: Những phương trời viễn mộng (Khung trời Tuệ Sỹ)

    30/09/2023

    Khánh Hoàng: Hướng về ngày mai

    30/09/2023
    Mạng xã hội
    • Facebook
    • Twitter
    • Pinterest
    • Instagram
    • YouTube
    • Soundcloud
    Website Phật giáo

    Hội Đồng Hoằng Pháp | GHPGVNTN

    Phật Giáo Úc Châu

    Viên Giác Pagoda

    Quảng Ðức Homepage

    Thư Viện Hoa Sen

    Pháp Tạng Phật Giáo Việt Nam

    Làng Mai

    Hoa Vô Ưu

    Hương Tích Phật Việt

    GÐPT/VN Trên Thế Giới

    GÐPT Việt Nam

    Sen Trắng | Đạo tràng Lam viên bốn phương

    © Copyright 2023, ThuVienPhatViet.Com. All Rights Reserved
    • Mục đích & Chủ trương
    • Tác giả
    • Liên lạc

    Type above and press Enter to search. Press Esc to cancel.

    Go to mobile version