Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    Facebook Twitter Instagram Pinterest YouTube
    • Mục đích & Chủ trương
    • Tác giả
    • Liên lạc
    Facebook Twitter Instagram YouTube
    Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    • PHẬT HỌC
      • Đức Phật
        • Thánh đản
        • Thành đạo
      • Phật học phổ thông
      • Nghiên cứu
      • Giảng luận
      • Pháp thoại
      • Ứng dụng
      • Trích dẫn Phật pháp
    • KINH – LUẬT – LUẬN
      • Kinh
        • Giới thiệu kinh
        • Giảng giải
      • Luật
        • Luật học
      • Luận
    • PHẬT GIÁO VIỆT NAM
      • Lịch sử
      • Nhân vật
        • Chư Tôn đức
        • Cư sĩ hữu công
        • Tiểu sử
      • Sự kiện
      • Tưởng niệm
    • CHUYÊN ĐỀ
      • Dân tộc
      • Giáo dục
      • Khoa học
      • Xã hội
      • Triết học
      • Biên khảo
      • Phật giáo thế giới
      • Nhìn ra thế giới
      • Chuyên mục khác
    • TUỔI TRẺ
      • Đời sống
      • Hành trang
      • Gia đình Phật tử
    • VĂN HÓA
      • Xuân Vạn Hạnh
      • Quán Thế Âm
      • Kiết hạ
      • Vu Lan
      • Nghi lễ – Phong tục
      • Mỹ thuật – Kiến trúc
      • Âm nhạc
    • VĂN HỌC
      • Văn
      • Thơ
      • Truyện
      • Tùy bút
      • Phê bình
      • Giới thiệu – Điểm sách
    • PHẬT SỰ
      • Tin tức
    • THƯ VIỆN
      • Báo chí
        • Kỷ yếu
        • Tạp chí
        • Tập san
      • Sách
      • Tham luận
      • Luận văn
      • Tư liệu
      • Media
        • Audio – MP3
        • Video Clips
      • Hình ảnh
    • NGOẠI VĂN
      • General Buddhist Studies
      • Buddhism with Youth
      • Buddhist Education
      • Buddhist History
      • Buddhist Culture
      • Buddhist Literature
      • Buddhist Sociology
    Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    Home»VĂN HỌC»Văn»Tuệ Sỹ: Ngày mai tìm bóng tử thần mà yêu
    Văn

    Tuệ Sỹ: Ngày mai tìm bóng tử thần mà yêu

    15/05/202311 Mins Read
    ocean 1867285 1280
    Share
    Facebook Twitter LinkedIn Pinterest Email

    Bỏ con đường cái quan, rồi vượt qua một cánh đồng dài khoảng một cây số, một bãi tha ma nằm ngay dưới chân những dãy núi đá. Càng đi sâu vào, cây cối càng rậm rạp. Trên những dãy núi đá này, rải rác có vài hồ nước nhỏ.

    Cứ mỗi buổi chiều, bọn trẻ con trong làng rủ nhau lên đấy quần thảo. Mộ và những thân cây lớn với những sợi dây hồng quấn quit, là những chỗ trốn kín đáo. Người lớn ít khi lai vãng nơi này. Mười mấy năm sau, lịnh chính phủ di tản bãi tha ma vào tận miền núi, xa thêm khoảng trên hai mươi cây số. Bọn trẻ bây giờ đã lớn cả. Tự tay chúng khai phá mảnh đất âm u ấy, nơi đã từng là cõi rong chơi của chúng. Một vài đứa trong bọn trẻ con trước kia không dự vào cuộc di tản này. Chúng đi không phải vì nhân nhượng với người khuất mặt, hay vì ngại phản trắc một quá khứ rong chơi. Dòng suối nào mà không mơ tưởng đến lòng sông mở rộng để mang tất cả màu xanh của núi rừng dâng cho mặt biển của trời. Nhưng những con thú trên ngàn thì phải ở lại. Chúng ở lại để đêm đêm, trong bóng tối của rừng sâu, nghe thác nước kể chuyện những lần đổ xuống các mỏm đá. Khúc hát hòa điệu của thác nước của thú rừng càng lúc càng thấp xuống qua các làng mạc. Khúc hát này sẽ chấm dứt như một ngôi sao rụng xuống lòng biển:

    Lời ra cửa biển tìm sao rụng
    (Màu Xương Lĩnh Giác)

    Sự chết mênh mông như đại dương. Mộng về đâu?
    Em mộng về đâu?
    Em mất về đâu?
    Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu,
    Đấy màu hương khói là mầu mắt xưa.
    (Gửi Người Dưới Mộ)

    Từ sự sống đến sự chết như từ bóng tối âm u của núi rừng man rợ đến bóng sao lấp lánh của bầu trời trên mặt biển, tiếng nói của con người bồng bềnh giữa một hư vô phản trắc. Phản trắc vì là hư ảnh. Trong hư ảnh của chiêm bao, dòng nước trong trở thành dòng máu đỏ:

    Ôi hư vô! đừng gọi lòng ta nữa,
    Ta phá tan hư ảnh lại điên cuồng.
    Mộng hoàng vương đâu?
    hỡi mộng hoàng vương!
    Đêm phản trắc đầy chiêm bao
    lưu huyết.
    (MÊ HỒN CA I)

    183697124 3907158712664615 7891055339974590567 nBị bóng tối ám ảnh thì không còn sức lực nào mà tự chủ được nữa. Những sự vật lầm lì bất động, trong phút chốc chúng biến thành hồn lệ quỉ hết. Tự mình trở nên nên sỏi đá, rồi lăn lóc theo tiếng cười man rợ của ma quỉ. Khi nghe ra tiếng cười rung chuyển theo tiết điệu lửng lơ của bóng tối, mới hay đấy lại là tiết nhịp của những bài ca man rợ.

    Tiếng nói của ma quỉ là tiếng của hư vô: như thể chở quỉ một xe, theo cách nói của Kinh Dịch. Chở quỉ một xe tức lấy cái không làm có, lấy hư ảnh của mộng tưởng làm sự thực. Chỉ có kẻ làm thơ mới hay làm những chuyện dị thường như vậy (lời Nietzche). Người đọc thơ ý hẳn cũng phải nhắm mắt lại mới nghe ra tiếng nói ấy là dị thường. Ai để ý rằng những cơn gió nói bức hay đẫm mưa thì có căn nguyên nào mà lại mang theo âm hưởng của tiết điệu trầm buồn? Đấy cũng lại là lời của Nietzche.

    Vì ám ảnh của bóng tối, không tự chủ, nên sực thấy hư vô hiện hình qua tiếng gọi tác động trên sự sống và sự chết. Phải chết đi một lần trong tiếng gọi ấy, để trông lên một bàn tay trơ trụi đang đưa ra. Bàn tay của tình yêu hay bàn tay của chính sự chết (ý thơ của Aragon, Roman Inacchevé). Rồi thì, trong dáng điệu miệt mài với những sợi tóc, người ta sống lại và thấy lại một thế giới tràn đầy tiếng hát.

    Trong thơ của Đinh Hùng, tiếng hát ấy lại là tiếng kêu gào kinh dị của những loài quỉ lang thang:

    Lạc âm cung, ngẩn ngơ hồn lệ quỉ,
    Ta nằm trong di tích cuộc tang thương
    Khóc thâu đêm cho thấy lại.
    thiên đường,
    Thưa hưng phục
    – ôi, – cõi lòng hoang phế?
    Hồn hỡi hồn xưa chết chìm dưới bể
    Hãy vùng lên, cười một tiếng bi ai.
    Máu ta say không chảy thoát hình hài,
    Hằng kinh động chốn ăn nằm
    vĩnh viễn.
    (MÊ HỒN CA I)

    Thế giới vô hình đã âm thầm nổi loạn. Một ngôi sao lẻ loi: Cuối trời loạn, thương một vùng sao mọc. Qua câu thơ này của MÊ HÔN CA I, chúng ta nghe thấy âm hưởng trầm buồn của Bài Ca Man Rợ. Bởi vì tình yêu cũng cô đơn như sự chết. Tình yêu cũng như sự chết là|một vùng sao mọc ở ngoài xa kia. Nơi này là trời loạn:

    Cuối trờí loạn,
    thương một vùng sao mọc.

    Cô đơn ở cuối trời loạn, ở mãi bên kia, ở trong giấc ngủ thiên thu của màụ xanh vĩnh cửu. Bỏ đồng ruộng, bỏ cả dòng sông, vượt thác băng nguồn, đi vào tận núi thẵm rừng sâu, cũng không mong gặp được. Vì phải sống nên tạo hóa không ban cho đặc quyền nói chuyện với sự chết: Trăng vĩnh viễn khóc thời gian tình tự:

    Ta nhớ xưa: đêmthu–rụng tiếng gà,
    Trăng vĩnh viễn khóc thời gian tình tự.
    (Trời Ảo Diệu)

    Một giấc ngủ thiên thu, một ly rượu trường sinh, một hình bóng cô đơn và một giấc mộng:

    Đì vào mộng những Sơn thần yên ngủ
    Đôi hồn người tưởng gặp
    bóng cô đơn.
    Rượu trường sinh:
    ta uống mắt em buồn.
    Sầu mấy kiếp giấc ngủ say bừng đỏ?
    (Trời Ảo Diệu)

    Thơ Đinh Hùng tràn đầy những hình ảnh kinh dị.|Không hẳn chỉ vì bản tính của kẻ làm thơ phải làm những việc dị thường, nên càng lạ thì càng thơ. Người làm thơ thường bị tác động bởi một thế lực vô hình, sức thu hút của ngôn ngữ. Nhà thơ cũng như người thường, không ai có thể làm được cái gì kinh dị như hình bóng của ma quỉ trong đời sống thường nhật này; một chút mộng tưởng cũng không chắc làm nổi. Nhưng qua ngôn ngữ của thơ, người ta thấy mở ra một thế giới lẫn lộn cả sơ khai và mạt thế. Sự cuồng nộ hay dáng điệu miệt mài không tạo được lời thơ, mà chính lời thơ dệt nên một thế giới cuồng nộ, vẽ ra một dáng điệu miệt mài.

    Xuyên qua lời thơ, nhà thơ bỗng trở thành một tay tạo hóa không hình hài, không đến cả bản tính. Có cái gì như là phản trắc trong sự bình chú về thơ. Người bình thơ thường có ý đồ vẽ lại hình ảnh của nhà thơ theo một cung cách nào đó. Thay nhà thơ vẽ lại thế giới của ông, rồi đúc kết lại thành một hình ảnh nghĩa là thành một bản tính nào đó – của ông, đấy không phải phản trắc là gì?

    Trong thơ của Đinh Hùng, chúng ta thường thấy có chữ “phản trắc” này. Đoạn viết “ngoài đề” trên đây không cố tình tìm hiểu ông đã dùng chữ “phản trắc” đến mức độ nào. Nhưng chỉ cần chữ ấy được lặp lại đôi lần cũng khiến cho người đọc có một vài ấn tượng: “Lòng tín ngưỡng cả núi hương phản trắc”. Trông ra xa mù, người sống đã phản trắc với người chết. Vì sự phản trắc này mà đêm đêm hồn kẻ chết lầm lũi tìm lại Sự-sống đã đánh mất. Họ đi đến đâu, gây nên cảnh man rợ, rừng rú ở đó:

    Rồi những đêm sâu bỗng hiện về
    Vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya.
    Đâu đây u uẩn hồn sơ cổ
    Từng bóng ma rừng theo bước đi.
    (Những Hướng Sao Rơi)

    Người chết thì đi tìm lại sự sống. Những người sống thì tìm về sự chết. Đâu đây có một cảnh vực thân thiết nhất với con người – người sống và người chết – mà không một tìm thấy. Ta đặt tên cho cảnh vực ấy là “vùng sao mọc của tình yêu”; Cảnh vực lơ lửng trên trời xanh vĩnh viễn cô liêu. Ít nhất là một lần trong khoảnh khắc, ta phải tập yêu bóng dáng của tử thần; cái bóng dáng bơ vơ ngoài cõi sống và chết. Như thế để giữ lại một chút mộng tưởng cho thơ. Chúng ta đọc suốt bài Tìm Bóng Tử Thần:

    Nàng nằm mộng suốt đêm hè dưới nguyệt,
    Nụ cười buồn lay động ánh trăng sao.
    Xa nấm mộ, chúng ta cuồng dại hết
    Để yêu tà về khóc dưới non cao.
    Hồn Vệ Nữ lạc loài bên cửa huyệt,
    Xuân bi thương – ôi má thắm, môi đào
    Bốn mùa trăng vào một hội chiêm bao,
    Trong giấc ngủ đẫm mùi hương phấn lạ.
    Xa tục phố đây bức tranh thần họa,
    Lẫn sầu vui, ai nhớ tuổi sông hồ?
    Ta biến hình thoát khỏi trái tim xưa,
    Quên tâm sự chắc đau lòng cõi Đất?
    Đêm huyền diệu mênh mông hồi thể chất,
    Dựng Mê Cung, ta bắc nhịp phù kiều.
    Lửa tinh cầu bừng cặp mắt cô liêu,
    Nhịp máu đọng kiếp vô thường hiu hắt.
    Này Biển Giác: mấy trời nghiêm nét mặt.
    Cây Từ Bi hiện đóa Ác hoa đầu,
    Hồi gặp hồn ai biết thiện căn đâu?
    Xuân Phương Thảo
    cũng như Xuân Tùng bách.
    Xin Thần Nữ tin lòng tôi trinh bạch,
    Đốt kỳ thư còn mộng nét văn khôi.
    Giữa hư không tìm lại vết chân người,
    Ôi xứ Đạo có bao mùa tình tự?
    Trong bản hát thiêng.
    Của bầy Thánh Nữ
    Có ai về ngự
    Giữa lòng thuyền quyên:
    Trong một trần duyên
    Của hồn thiên cổ
    Có ai vào ngủ
    Một giấc cô miên?
    Trời ơi! đây nguyệt vô biên
    Trong lòng thiếu nữ nằm quên dưới mồ!
    Ta cười suốt một trang thơ
    Gặp hồn em đó còn ngờ yêu ma.
    Giáng Tiên đâu? Thế kỷ gian tà,
    Dạo chơi bình địa tưởng qua hải tần.
    Đi đi, cho hết dương trần,
    Ngày mai tìm bóng Tử Thần mà yêu.

    Để hồn anh lang thang “cho hết dương trần” hay để cho nhà thơ “cười suốt một trang thơ”, tôi không ngắt đoạn để thêm những nét chấm phá cho linh động theo thể thức thông thường. Và có Iẽ cũng không ai muốn nói ý thơ thay lời thơ, dù luôn luôn người sống thay lời cho kẻ chết. Ấy vì kẻ sống phải lấn đất của kẻ chết để sống. Nhưng kẻ đọc thơ thì biết tìm đâu ra đất của nhà Thơ để mà lấn?

    Gởi tình yêu cho hình bóng; tử thần ở ngoài cõi chết, gởi một giãi sa mạc; gởi cho một vùng sao mọc; chúng ta còn phải phấn đấu cho sự sống của riêng mình, phấn đấu cho sự tiến bộ của nhân loại. Núi rừng, thác nước, tha ma mộ địa; những lối mòn của thú rừng lang thang; những nơi yên nghỉ của kẻ đã để cho ngôi sao rụng xuống lòng biển; những chỗ rong chơi của bọn trẻ; cả đến những hồ nước nhỏ trên các núi đá; mười năm sau tất cả đều được xây dựng lại thành phố phường đông đúc. Một buổi chiều, con nít cả khu phố này kéo nhau về phía Tây hát Bài Ca Man Rợ:

    Lòng đã khác ta về Đô thị;
    Bỏ thiên nhiên huyền bí của ta xưa.
    Vân vân…

    Khi tất cả chúng quay mặt về phía Đông, người ta thấy lưng của chúng đã đẫm máu của mặt trời.

    (Trích KHỞI HÀNH số 46, chủ đề Chiêu Niệm Nhà Thơ Đinh Hùng, phát hành tháng 8, 2000 tại Hoa Kỳ)

    Thích Tuệ Sỹ
    Share. Facebook Twitter Pinterest LinkedIn Tumblr Email
    Previous ArticleTiểu Lục Thần Phong: Mừng trăng tròn tháng tư
    Next Article HT Thích Thái Hòa: Từ biển tâm tỉnh lặng

    Bài viết liên quan

    Vĩnh Hảo: Lửa tam muội

    05/06/2023

    GHPGVNTN: Thông Điệp Phật Đản PL 2567

    27/05/2023

    Tiểu Lục Thần Phong: Vài điều căn bản

    27/05/2023
    Add A Comment

    Leave A Reply Cancel Reply

    Bài mới

    Thích Tâm Nhãn: Mùa an cư – Nguồn gốc nghi thức cúng Quá đường và giá trị tu tập tâm linh

    06/06/2023

    Nguyệt san Chánh Pháp số 139 | tháng 06.2023

    05/06/2023

    Vĩnh Hảo: Lửa tam muội

    05/06/2023

    Nguyên Giác: Mừng Phật Đản, nghĩ về Thiền Tông

    05/06/2023

    Tỷ kheo Thích Thái Hòa: Cảm niệm Phật Đản – Phật lịch 2567

    31/05/2023

    Trang tưởng niệm Huynh trưởng Nguyên Tín Nguyễn Châu, Vụ trưởng GĐPT Vụ

    30/05/2023

    Thanh Nguyễn: Nhật ký một Phật tử [P2]

    30/05/2023

    HT Thích Phước An: Nhớ lại 60 năm – Hòa thượng Thích Quảng Đức vị pháp thiêu thân

    29/05/2023

    GHPGVNTN: Thông Điệp Phật Đản PL 2567

    27/05/2023

    Tâm Minh Ngô Tằng Giao: Cuộc đời Đức Phật Thích Ca

    27/05/2023
    Mạng xã hội
    • Facebook
    • Twitter
    • Pinterest
    • Instagram
    • YouTube
    • Soundcloud
    Website Phật giáo

    Hội Đồng Hoằng Pháp | GHPGVNTN

    Phật Giáo Úc Châu

    Viên Giác Pagoda

    Quảng Ðức Homepage

    Thư Viện Hoa Sen

    Pháp Tạng Phật Giáo Việt Nam

    Làng Mai

    Hoa Vô Ưu

    Hương Tích Phật Việt

    GÐPT/VN Trên Thế Giới

    GÐPT Việt Nam

    Sen Trắng | Đạo tràng Lam viên bốn phương

    © Copyright 2023, ThuVienPhatViet.Com. All Rights Reserved
    • Mục đích & Chủ trương
    • Tác giả
    • Liên lạc

    Type above and press Enter to search. Press Esc to cancel.

    Go to mobile version