Close Menu
Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    Facebook X (Twitter) Instagram Pinterest YouTube
    • Mục đích & Chủ trương
    • Tác giả
    • Liên lạc
    Facebook X (Twitter) Instagram YouTube
    Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    • PHẬT HỌC
      • Đức Phật
        • Thánh đản
        • Thành đạo
      • Phật học phổ thông
      • Nghiên cứu
      • Giảng luận
      • Pháp thoại
      • Ứng dụng
      • Trích dẫn Phật pháp
    • KINH – LUẬT – LUẬN
      • Kinh
        • Giới thiệu kinh
        • Giảng giải
      • Luật
        • Luật học
      • Luận
    • PHẬT GIÁO VIỆT NAM
      • Lịch sử
      • Nhân vật
        • Chư Tôn đức
        • Cư sĩ hữu công
        • Tiểu sử
      • Sự kiện
      • Tưởng niệm
    • CHUYÊN ĐỀ
      • Dân tộc
      • Giáo dục
      • Khoa học
      • Xã hội
      • Triết học
      • Biên khảo
      • Phật giáo thế giới
      • Nhìn ra thế giới
      • Chuyên mục khác
    • TUỔI TRẺ
      • Đời sống
      • Hành trang
      • Gia đình Phật tử
    • VĂN HÓA
      • Xuân Vạn Hạnh
      • Quán Thế Âm
      • Kiết hạ
      • Vu Lan
      • Nghi lễ – Phong tục
      • Mỹ thuật – Kiến trúc
      • Âm nhạc
    • VĂN HỌC
      • Văn
      • Thơ
      • Truyện
      • Tùy bút
      • Phê bình
      • Giới thiệu – Điểm sách
    • PHẬT SỰ
      • Tin tức
    • THƯ VIỆN
      • Báo chí
        • Kỷ yếu
        • Tạp chí
        • Tập san
      • Sách
      • Tham luận
      • Luận văn
      • Tư liệu
      • Media
        • Audio – MP3
        • Video Clips
      • Hình ảnh
    • NGOẠI VĂN
      • General Buddhist Studies
      • Buddhism with Youth
      • Buddhist Education
      • Buddhist History
      • Buddhist Culture
      • Buddhist Literature
      • Buddhist Sociology
    Thư viện Phật ViệtThư viện Phật Việt
    Trang chủ » Thích Nguyên Siêu: Đỉnh đồi kim thân

    Thích Nguyên Siêu: Đỉnh đồi kim thân

    09/06/20219 Mins Read
    thich nguyen sieu
    Share
    Facebook Twitter LinkedIn Pinterest Email

    thich nguyen sieu

    Nhiều lớp người qua đi. Nhiều thế hệ người qua đi, kể từ khi tôi biết, vì tôi xuất gia ở đó. Một dĩ vãng khó quên, nhiều kỷ niệm, không thể nhạt nhòa theo thời gian năm sáu mươi năm. Thời gian qua mau. Bao lớp người qua mau. Như thoáng hôm nào. Nhiều khi ngồi suy tư, mình không tin là bảy mươi năm đã trôi ngang đời mình. Một cách dễ dàng như chớp. Thời gian đã đẩy lùi tất cả, dù cái đó mình thương hay ghét, đẹp hay xấu, ưa hay không ưa. Thời gian đã xé nát và tan vụn mọi hình hài. Choàng mở mắt, quay lại sau lưng thì bụi đường đã khỏa lấp. Bao lớp người đã nằm xuống. Bất động. Nhưng giờ thì ở đâu? Tôi không biết. Nhưng mong rằng hãy ở bên tôi. Bên tôi như thời xưa hành điệu. Bên tôi như là biểu tượng siêu thoát, đầy sống động. Bên tôi như một sức sống bền bỉ, liên tục, kiêu hùng, cần phải học. Một bài học sống vươn lên giữa cuộc đời đầy nhiễu nhương, ám khói. Đỉnh đồi kim thân hãy còn đó. Nhưng không giống ngày xưa, đã vắng và vắng thật nhiều. Vắng đi những bậc Thầy khả kính. Oai nghi đĩnh đạc. Đức tu rạng ngời, mà giờ đây tôi đi tìm, nhưng không thấy. Chắc có lẽ quí Thầy đã trở về chốn xưa. Về lại ngôi nhà cũ, như nhiên, bất động, tự tại nơi đó, mà sau một thời gian quảy dép vào đời, rong chơi, hóa độ. Duyên tròn, quả mãn, như mây trời vô tung. Biết đâu mà tìm. Tìm đâu để gặp?

    Nhớ những chiều về trên tháp cổ
    Vọng từ xa đứng ngắm dáng rêu phong
    Từng giọt nắng mưa về thân loang lổ
    Chạnh lòng buồn thầm nghĩ đến sư ông.

    Lời kinh tụng sư già lần tràng hạt
    Những hạt mưa lác đác dội ngoài song
    Hai âm ba hòa quyện rót vào lòng
    Khắc thành chữ lời kinh chiều siêu độ.

    Người ra đi, người nuôi cơn đại mộng
    Tôi trở về đóng chặt cửa đầu non
    Vui với gió, cỏ hoa xuôi ngàn dặm
    Lẳng lặng một mình lượm nhặt cỏn con.

    Những mảng vỏ của khuôn đúc tượng bỏ trước sân Kim Thân, khuôn nào cũng lớn. Từ khuôn vành tai, khuôn đôi mắt. Khuôn đôi môi, vầng trán… đều tầm cỡ. Tượng cao tổng thể khoảng 25 mét tính luôn đài sen. Chung quanh bệ đài là nạm hình chư vị thánh tử đạo – vị Pháp thiêu thân. Phía sau có cửa vào lên thang trôn ốc tới đỉnh. Tượng Phật sơn mầu trắng trông vẻ uy nghi, trang nghiêm. Biểu tướng tánh đức từ bi, trí tuệ. Phước trí vẹn toàn. Sừng sững trên đỉnh đồi, Phật nhìn ra biển, hứng gió đại dương. Chiều về hoàng hôn tắt nắng sau cánh ruộng đồng. Dù đời có hưng phế. Nước nhà có thịnh suy. Bao lớp người đến rồi đi, còn rồi mất, kim thân Phật Tổ vẫn bất động. Phật ngồi giữa trời. Thinh không, mà dõi mắt từ bi đến chúng sinh nhiều khổ lụy. Cảm thán lời kệ, mà nghe lòng dằng dặc:
    “Thân như điện ảnh hữu hoàn vô
    Vạn mộc xuân vinh thu hựu khô
    Nhậm vận thịnh suy vô bố úy
    Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.”

    Dịch:
    Thân như bóng chớp chiều tà
    Cỏ xuân tươi tốt thu qua rụng rời
    Thịnh suy, suy thịnh việc đời
    Thịnh suy như giọt sương rơi đầu cành.

    Ngộ lời kệ này, mà chứng thật rằng hình bóng người xưa giờ đâu còn nữa. Chỉ thấy mang mang, diệu vợi đâu đây, vết tích ẩn hiện, trên lá, trên hoa. Trên những lối mòn, nơi triền núi, trong nhà thiền, dưới rặng mát cội bồ đề. Con đường mòn cạnh sườn núi khi xưa đã lưu bao vết tích thời xưa của sư ông, mà giờ này chỉ còn là ngôi tháp, rêu phong cổ kính. Nằm vỏn vẹn một miếng đất nhỏ sát ven đồi. Thuở nào, “như hạt sương rơi đầu cành.” Như có rồi không. Như còn rồi mất. Một cuộc thiên lưu thiên biến. Đường lên kim thân Phật Tổ là một dãy tam cấp 108 bực. Xẻ núi mà làm, chen đường mà đi, người người lớp lớp cứ mỗi mùa Phật Đản lại về. Vu lan lại đến, hay những ngày tết quê hương. Chẳng ai bảo ai, lần mà đi, dành mà đứng trông cảnh tượng tưng bừng lễ hội.

    ht thich nguyen sieu triet ly va tho ca 2

    Rũ áo cà sa cho tình thương thêm lớn
    Chắp cánh tay dài che chở nỗi khổ đau
    Lặn rồi hụp trong biển trầm luân nhân thế
    Một kiếp người dâu bể có thoáng qua mau.

    Đêm trời tối lòng người còn tối thẫm
    Tiếng vạc kêu còn ngân vọng lan xa
    Giữa canh trường ai người chưa tỉnh mộng
    Mở mắt nhìn tình thương yêu bao la.

    Ngay dưới chân đỉnh đồi kim thân là ngôi chùa cổ, có từ thời Sư phụ lên năm. Thuở ấy chỉ là mái chùa tranh, đơn sơ, mộc mạc, cảnh đồi còn hoang vu, ít khách thập phương lui tới. Nhưng chí nguyện xuất trần thượng sĩ mà hôm nay cảnh chùa đông đảo hội chúng. Đây là cốc Thanh Long. Kia là cốc Trúc Vàng, và trên đó là cốc Phượng Đỏ. Mỗi ngài một cốc, tĩnh tu. Đạo thiền trầm mặc núi rừng. Lối đi sớm cài hoa thánh. Tâm tu của quí ngài nhẹ như mây và thoảng như gió. Một chiếc võng cột ngoài hiên đong đưa mà nhiếp niệm: “Thằng sàng dưới cội bồ đề. Đưa qua đưa lại ngó về Tây Phương.” Thõng tay vào chợ mà không vương mùi tục. Sống giữa cuộc đời mà chẳng chút phôi pha. Quí ngài sống thật, hiện tại lạc thú. Một bài học cho tôi, Một bài học cho bạn ngàn đời không quên. Từ chiếc gậy cầm tay. Từ cái dù chống đất trông chiếc áo nâu sòng hiền hòa, không phiền vô nhiệt, dù đời lắm nhiều gian nan, thử thách. “Vô tâm Đạo dị tầm.” Cứ thế mà đi lên: “Sư tử hống thời phương thảo lục. Tượng Vương hồi xứ lạc hoa hồng.” Sư tử gầm lên thời cỏ hoa xanh biếc. Tượng Vương quay lại thời hoa hồng cung nghinh. Một triết lý siêu nhiên, hay hiển bày tinh thần tu chứng? “Như nhơn ẩm thủy. Lãnh noãn tự tri.” Như người uống nước, nóng lạnh tự biết.

    Hai bên đường về cốc là giàn thanh long, mà đến mùa ra trái oằn cây. Mầu đỏ tươi ẩn mình trong xanh dịu ngọt, tạo thành một nét đẹp thiền vị, hòa tan trong không gian trầm tĩnh, êm ả của mỗi buổi chiều tôi lên đồi dọng chuông. Lời chuông rằng:
    “Nguyện tiếng chuông này vang khắp cõi
    Thiết vi tăm tối thảy đều nghe
    Nghe rồi thanh tịnh chứng viên thông
    Tất cả chúng sanh thành chánh giác.

    Nghe tiếng chuông phiền não nhẹ
    Trí tuệ lớn, Bồ Đề sanh
    Ra khỏi địa ngục
    Nguyện thành Phật. Độ chúng sanh.”

    Ý vị quá. Tuyệt vời quá. Tình thương yêu cao cả quá. Có ai nghe mà trải lòng chiêm nghiệm, mà thanh thản vun trồng cái hạnh nguyện cứu độ. Tôi yêu hạnh nguyện này. Tôi thương cõi lòng Bồ Tát. Giờ phút này, tôi chắp cánh bay cao vào khung trời Bồ Tát. Thỏa thích một niềm vui. Niềm vui biết hy sinh. Niềm vui biết cho, và trao tặng. Niềm vui rộng mở, thênh thang như đất trời. Tiếng chuông dứt. Thời chuông đã xong. Người, chuông còn đó mà tiếng chuông về đâu? Về nơi vô trụ. Về cõi không về. Lòng nghe niềm lạc. Một trời Như Lai.

    Chim ríu rít trên cành hoa bưởi
    Màn nhện giăng đón gió xuân về
    Lũy tre xanh mướt câu thề
    Trăng rằm sáng tỏ dân quê thanh bình.

    Bãi cát, vầng trăng, con cua bò
    Con thì phì bọt thở bo bo
    Con thì đùa giỡn cơn sóng nhỏ
    Cảnh tượng thanh bình mặc ai lo.

    Hàng giậu xanh con bướm vàng đôi cánh
    Lam lũ một mình hút nhụy phấn hoa
    Bướm bay, gió nhạt, hương nhòa
    Chiều quê âm hưởng tiếng cò gọi nhau.

    Tôi đi lững thững trên con đường mòn sỏi đá thuở xưa. Cúi xuống nhặt một, hai viên đá cuội, cầm trong tay mà thấy lòng nặng trĩu, Nặng hơn sức nặng của viên đá trong tay. Sức nặng ấy, nó tồn trữ và chuyên chở bao đời tình tự, nhặt khoan, còn mất. Nếu còn là một năng lượng tâm linh, nuôi dưỡng tự cõi lòng. Nếu mất, là sự đọa đày, tiếc nuối, của một kiếp làm người rong chơi vô ích. Tựa chân vách đá. Ngắm bóng kim Thân đổ dài rợp mát một khoảng không gian lớn.

    Cũng con đường mòn này, đã bao lần tôi đi qua, và bao lần bỏ lại sau lưng nhiều mộng tưởng. Những ước mơ phù phiếm. Cái chân thật không phải là mộng. Không phải là mơ mà là cái nhìn tận mặt, thấy tận hình, và nghe tận tai như một âm ba réo gọi. Hãy quay về tỉnh mộng, choàng mơ, để thấy mình đang đứng một mình trong chơ vơ, cô quạnh trong thoáng chốc phù hư. Chiếc lá bồ đề rụng từ trên cành, nhẹ nhàng rơi xuống sân không gây một tiếng động, nhưng khi nhìn lại thì khoảng sân đã lát đầy lá bồ đề. Lá giác ngộ hiện hữu trong lòng, như một chứng nhân của thời sơ tâm. Cho đến bây giờ dường như còn nặng hơn. Còn đầy kín hơn, thấy đâu đâu cũng có Phật. Đâu đâu cũng có Bồ Tát. Có đôi tay từ bi cứu độ. Thật sự là phải cứu, không cứu không được. Không cứu chúng sanh trầm luân. Muôn loài ta thán. Dòng sông sông sinh tử nhận chìm, đâu thấy được buổi sáng bình minh. Buổi chiều tắt nắng. Thoi thóp lùi dần, dĩ vãng… chắp tay, niệm thầm Nam Mô!

    Thích Nguyên Siêu
    Share. Facebook Twitter Pinterest LinkedIn Tumblr Email
    Previous ArticleThích Thanh Từ dịch Việt: Tư liệu lưu truyền của Điều Ngự Giác Hoàng Trần Nhân Tông
    Next Article Đạo Sinh: (LUẬN CÂU-XÁ) Chương 3: Phân biệt giới [Phần 8]

    Xem thêm

    Thích Nữ Khánh Năng: Đọc kinh Du Hành và Tưởng nhớ những tháng cuối đời của Ôn Tuệ Sỹ

    13/05/2025

    Phật Việt sưu lục: ‘Đạo Phật của tôi’ của Hoài Thanh trên báo Tràng An

    08/05/2025

    Tiểu Lục Thần Phong: Má ơi!

    03/05/2025
    Add A Comment
    Leave A Reply Cancel Reply

    Bài mới

    HT Thích Thái Hòa – Đạo từ Lễ kỷ niệm 90 năm hình thành và phát triển GĐPT Thừa Thiên

    17/05/2025

    Lôi Am: Giáo hội và Quyền lực

    16/05/2025

    Thích Nữ Khánh Năng: Đọc kinh Du Hành và Tưởng nhớ những tháng cuối đời của Ôn Tuệ Sỹ

    13/05/2025

    Thích Nguyên An: Từ tín ngưỡng đến bất hoại tín

    12/05/2025

    Phật Việt sưu lục: ‘Đạo Phật của tôi’ của Hoài Thanh trên báo Tràng An

    08/05/2025

    (Tư liệu): Tường thuật về lễ Phật đản năm 1935 trên báo Viên Âm

    06/05/2025

    Thích Nhuận Giác: Những điềm lành khi Đức Phật đản sanh trong A-tì-đạt-ma Thi thiết túc luận

    05/05/2025

    Đạo Sinh dịch: Lời tựa ‘Vượt qua khuynh hướng duy vật tâm linh’

    04/05/2025

    Viên Âm Nguyệt San: Phép tu niệm thường ngày theo Tịnh độ tôn

    04/05/2025

    Tâm Thường Định: Quan điểm về tính bất nhị của Phật giáo

    03/05/2025
    Mạng xã hội
    • Facebook
    • Twitter
    • Pinterest
    • Instagram
    • YouTube
    • Soundcloud
    Website Phật giáo

    Hội Đồng Hoằng Pháp | GHPGVNTN

    Phật Giáo Úc Châu

    Viên Giác Pagoda

    Quảng Ðức Homepage

    Thư Viện Hoa Sen

    Làng Mai

    Hoa Vô Ưu

    Hương Tích Phật Việt

    GÐPTVN Trên Thế Giới

    GÐPT Việt Nam (Quốc nội)

    Sen Trắng | BHD GĐPTVN tại Hoa Kỳ

    © Copyright 2024, ThuVienPhatViet.Com. All Rights Reserved
    • Mục đích & Chủ trương
    • Tác giả
    • Liên lạc

    Type above and press Enter to search. Press Esc to cancel.

    Go to mobile version